Phùng Kiến Vũ quay trở về chỗ cũ, cô gái vừa rồi cũng vẫn đứng ở đó, cậu giật mình dừng bước đứng ở sau tháp rượu im lặng đợi Vương Thanh, vốn muốn mượn tháp rượu đó để cho cô gái kia không nhìn thấy cậu, nhưng ai ngờ cô ta vừa liếc mắt nhìn qua liền đưa chân bước tới phía cậu đang đứng. Phùng Kiến Vũ giật mình muốn rời đi, nhưng mà ngại tiếng chuông ở chân phát ra sẽ lại làm cho mọi người đều nhìn cậu nữa cho nên Phùng Kiến Vũ quyết định đứng im ở tại chỗ này, mong Vương Thanh nhanh một chút đến tìm cậu.
"Xem kìa chúng ta lại gặp nhau, cậu theo ai tới đây vậy?" Cô gái nọ cầm trên tay một ly rượu đứng ở trước mặt Phùng Kiến Vũ dùng giọng điệu khinh khỉnh hỏi.
Phùng Kiến Vũ bối rối nếu như không trả lời có thể hay không sẽ lại gây phiền toái đắc tội với đối phương, tuy rằng Phùng Kiến Vũ không biết cô gái này có thân phận thế nào nhưng mà đã đến đây dự tiệc hẳn là người có địa vị cao quý:
"Tôi cùng ngài chỉ huy tới"
Cô gái kia có điểm bất ngờ nâng giọng hỏi:
"Ngài chỉ huy sao?"
Phùng Kiến Vũ gật đầu mang theo sự gấp gáp, cô gái kia giống như nghĩ ra điều gì đó liền bật cười ha ha:
"Thì ra là cái loại đó, cũng xem như có một chút dễ nhìn, nhưng mà tư thái thấp hèn đúng là không thể nào che giấu nổi"
Phùng Kiến Vũ nghe thấy thế trong lòng liền rất khó chịu, một câu cái loại đó cùng thấp hèn kia mà cô ấy nói chẳng khác nào chạm đến nơi sâu nhất trong lòng Phùng Kiến Vũ, cậu im lặng cố gắng khắc chế sự tức giận trong lòng đứng ở một chỗ. Cô gái nó bỗng nhiên lớn tiếng gọi người nào đó ở phía trước:
"Anh à, mau tới đây đi"
Một người đàn ông cao lớn bước tới, nhìn qua độ tuổi cũng bằng với Vương Thanh, Phùng Kiến Vũ bắt đầu âm thầm lo sợ, sợ xảy ra chuyện gì đó không hay, ở nơi này gây loạn lát nữa Vương Thanh quay trở lại khẳng định sẽ nổi giận.
"Anh nhìn cậu ta, là người mà ngài chỉ huy đưa tới" Cô gái kia một bộ dáng cười châm chọc chỉ về phía Phùng Kiến Vũ,người đàn ông nọ cũng theo hướng của cô ta nhìn về phía cậu, Phùng Kiến Vũ bắt đầu bất an thật muốn nhanh một chút Vương Thanh hãy quay trở lại.
"Ồ" Người đàn ông kia không có nói quá nhiều trước sau chỉ nhìn Phùng Kiến Vũ ồ một tiếng như vậy
Cô gái kia tiếp tục nói:
"Dưới chân cậu ta còn mang chuông, mỗi lần bước đi sẽ phát ra tiếng chuông thật chẳng khác là Cầu Cầu a"
Người đàn ông trong mắt chợt lóe lên tia bất ngờ cùng thích thú tiến tới phía Phùng Kiến Vũ, đứng ở phía sau cậu dùng sức một chút đẩy tới, khiến cho cậu không kịp phòng bị cả người liền phải bước lên phía trước một bước, chuông nhỏ ở phía dưới cũng phát ra tiếng đinh đinh đang đang.
Người đàn ông đó đứng ở phía sau phá lên cười:
"Ha ha, thật sự còn mang chuông theo"
Phùng Kiến Vũ không muốn ở chỗ này để cho người khác cười nhạo nữa thế cho nên liền muốn xoay người rời đi, bất chợt liền bị người kia nắm chặt lấy cổ tay kéo lại:
"Đi đâu, ngài chỉ huy không dạy cậu phép tắc khi gặp người khác sao?"
Phùng Kiến Vũ bị người kia nắm chặt cổ tay đến đau nhức cố sức muốn dãy dụa nhưng không thể nào chống lại được sức mạnh kinh người kia, thế cho nên chỉ còn cách run giọng nói:
"Tôi muốn đi tìm ngài chỉ huy"
Người đàn ông kia nhún vai không có ý định thả tay Phùng Kiến Vũ ra, cô gái vừa rồi liền lên tiếng:
"Anh à, em muốn xem chuông ở chân cậu ta"
Người đàn ông kia nhanh chóng cầm lấy một bên quần âu của Phùng Kiến Vũ kéo lên cao một chút, làm cho ống quần phía dưới cũng bị nhấc lên chuông nhỏ theo đó cũng bị lộ ra ngoài, Phùng Kiến Vũ hốt hoảng muốn đẩy người đàn ông kia cách xa mình một chút, nhưng càng đẩy thì người nọ càng tiến sát về phía cậu hơn, giọng nói đột nhiên chuyển khàn khàn có điểm lạ:
"Tiểu bại hoại này khắp người đều là mùi rượu".